Thông điệp trong bức thư của một ông bố gửi con gái tuổi mới lớn của mình rất đáng để học hỏi.
Con gái yêu!
Đêm qua nghe con tâm sự về đủ thứ rắc rối lớn nhỏ trong học tập và cuộc sống trong khoảng thời gian này, bố cảm thấy thật thương.
Ngày xưa, con gái của bố vốn là cô bé nghịch ngợm, thích cười và gây rắc rối. Bố không biết từ khi nào, con có rất nhiều cảm xúc nhỏ bé của riêng mình. Bố thấy con hay gục mặt vào má, thất vọng vì kết quả kiểm tra kém, dở khóc dở cười vì cảm xúc của bạn bè và đủ kiểu nổi loạn nho nhỏ hết lần này đến lần khác.
Bố biết rằng con đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời.
Ngoảnh lại là quãng thời gian vô tư lặng lẽ trôi đi, phía trước là một hành trình tuổi trẻ bỡ ngỡ, tươi mới và thú vị.
Ở đây, bố muốn nói với con vài lời từ trái tim, bố hy vọng rằng khi con gặp phải vấn đề, những điều này có thể giúp con nhìn thấu và tạo ra một thế giới của riêng mình.
Ảnh minh họa. Điều con đau khổ sẽ khiến con mạnh mẽ hơn
Con đã từng bảo bố: “Sao cuộc sống khó khăn thế?”
Khi đó, cuối cùng con được cô giáo chọn làm người múa chính để tham gia biểu diễn ở trường. Nhưng mấy ngày liên tiếp, con luôn không thực hiện được một động tác nào, giáo viên đã thay đổi động tác đó.
Con buồn và thất vọng đến mức muốn bỏ tập văn nghệ.
Một mảnh giấy trắng không thể đứng vững và nó không thể chịu được nhiều trọng lượng khi trải phẳng trên cốc. Nhưng gấp nó lại, không chỉ có thể đứng vững mà còn có thể chịu được rất nhiều áp lực.
Kỳ thực quá trình gấp giấy cũng giống như người ta chịu đòn, chỉ có trải qua thất bại mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Cũng giống như con sau này, con không chỉ kiên trì mà còn làm việc chăm chỉ hơn, con sẽ đi từ sân khấu nhỏ ở trường đến sân khấu lớn trong thành phố.
Mỗi thất bại là một phép thử trong cuộc sống
Con gái, bố mong con hãy nhớ rằng dù gặp bao nhiêu sóng gió, khó khăn cũng đừng nản lòng, đừng bỏ cuộc, hãy ngẩng cao đầu bước tiếp.
Hiện tại con có thể chịu đựng bao nhiêu nỗi đau, chính là bao nhiêu thành công mà con sẽ xứng đáng đạt được trong tương lai.
Bất luận lúc nào, chỗ dựa an toàn nhất vẫn là chính mình
Hai ngày trước, mẹ con nói sẽ dạy con nấu ăn. Con nằm trên sofa, vẻ mặt không đồng tình nói: “Con vẫn còn có mẹ mà và có thể đặt đồ ăn”.
Bố mẹ đương nhiên sẵn sàng làm chỗ dựa cả đời cho con, nhưng không muốn con nảy sinh tâm lý dựa dẫm vào người khác trong mọi việc.
Ảnh minh họa.
Ngày thường, có việc nhỏ đã quen gọi bố mẹ, vậy đến bao giờ con mới phát huy được khả năng tự suy nghĩ và tự làm? Giống như những chú chim nhỏ đứng trên cây, chúng dường như không bao giờ sợ cành cây bị gãy. Thực ra không phải loài chim tin vào cành cây, mà vì chúng có đôi cánh có thể tự bay.
Cho nên phải nhớ, làm cây chứ không phải dây leo, phải tự mình làm được, không nương nhờ người khác. Chỉ bằng cách trở thành người ủng hộ chính mình, con mới có thể có được sự tự tin, xây dựng sự tự tin giữa cuộc sống khó khăn.
Mọi thứ bên ngoài chỉ là nhất thời
Con gái, bố để ý rằng trong giai đoạn này con ra ngoài càng muộn hơn, và con luôn phải soi gương rất lâu vào mỗi buổi sáng.
Không biết từ lúc nào, bàn làm việc của con đã trở thành bàn trang điểm, trên đó chất đầy chai lọ, những cuốn sách nổi tiếng mà con thích đọc cũng trở thành sách trang điểm.
Trẻ vị thành niên bắt đầu chú ý đến ngoại hình và hình ảnh bản thân, dần dần trở nên xinh đẹp hơn, đây là điều hết sức bình thường.
Nhưng bố muốn nói với con rằng: Con trang điểm có đẹp đến đâu thì người ta cũng chỉ nhìn con nhiều hơn thôi, con đọc chữ đẹp thì cả đời người ta sẽ nể con.
Kiến thức là trang điểm tốt nhất của một người. Kiến thức sâu rộng có thể khiến con tự tin hơn; kinh nghiệm phong phú có thể khiến con xuất sắc hơn; tích lũy văn hóa có thể khiến con trở nên độc đáo chỉ bằng một từ.
Vẻ đẹp thực sự không bao giờ là bên ngoài, mà là khí chất và phẩm chất thể hiện trong những bài thơ và cuốn sách.
Vì vậy, bố hy vọng con sẽ đọc nhiều sách hơn, đọc nhiều sách hay hơn, khoác cho mình tri thức, lấp đầy bản thân và nở rộ nét duyên dáng độc đáo của con.
Đừng coi thường từng chút kiên trì
Trên thế giới này, không có khó khăn miễn phí và con đường miễn phí và mồ hôi sẽ không làm con thất vọng. Chỉ bằng cách chịu đựng sự nóng nảy và bảo vệ vị trí của mình, con mới có thể tích lũy được nhiều và nở rộ những kết quả đáng kinh ngạc.
Cuộc sống luôn vậy, con càng làm việc chăm chỉ, con càng nhận được nhiều may mắn.
Đừng quan tâm quá nhiều đến người khác nghĩ gì, hãy cứ là chính mình
Trong cuộc sống của chúng ta không thể tránh khỏi những tiếng nói khác nhau, chất vấn, tiêu cực, phê phán, giễu cợt.
Nếu vì một hai lời nói của người khác mà bị đủ mọi thứ vướng mắc, tréo ngoe, chìm sâu trong những cảm xúc tiêu cực, thì chỉ chuốc lấy mình mà thôi.
Chỉ bằng cách không sống trong miệng của người khác và vững vàng trong chính mình, con mới có thể sống tốt.
Ảnh minh họa. Tri kỷ đi theo số phận
Bố biết con là đứa quan tâm đến bạn bè và coi trọng tình bạn. Ngày thường, con luôn cố gắng duy trì mọi mối quan hệ vì sợ người khác không thích mình. Nhưng bố muốn nói với con một sự thật đau lòng: tình bạn thời học trò thường quá mỏng manh, gió thoảng mây bay.
Giống như hiện tại, con đã cắt đứt liên lạc với rất nhiều bạn từ thời tiểu học. Tri kỷ đi theo số phận, không cần phải buồn.
Chỉ khi quan điểm giống nhau, tham vọng giống nhau và tính khí giống nhau, chúng ta mới có thể thoải mái và đi lâu dài.
Vì vậy, bố hy vọng rằng con sẽ dành nhiều thời gian hơn để bảo vệ bạn bè của mình để cải thiện bản thân và củng cố bản thân.
Miễn là con có thể cười, đừng đối mặt với nước mắt
Nhà tâm lý học James Laird đã tiến hành một thí nghiệm: Các tình nguyện viên được chia thành hai nhóm, một nhóm yêu cầu họ cau mày khi tiếp xúc với điều tiêu cực, nhóm còn lại yêu cầu họ mỉm cười.
Hóa ra những người cau mày chỉ cảm thấy tức giận, nhưng những người mỉm cười cảm thấy hạnh phúc, và trạng thái tâm trí này có thể kéo dài trong một thời gian.
Đó là bởi vì bất cứ khi nào chúng ta cười, các dây thần kinh và cơ bắp sẽ gửi thông điệp để kích hoạt các trung tâm khoái cảm của não bộ.
Con gái à, đời người mười điều không vừa ý thì có đến chín, tâm thái đối nhân xử thế của con thường quyết định vận thế của cuộc đời con.
Nếu con mù quáng sa vào rắc rối, bi quan sẽ giống như chiếc xiềng xích nặng nề, nhốt chặt con trong bóng tối của sự thất vọng.
Nhưng nếu con cố gắng nhếch khóe miệng và không ngừng mỉm cười, thì sự lạc quan sẽ như tia nắng ấm áp, giúp con xua đi mọi muộn phiền.
Vì vậy, dù cuộc đời có cho con cả trăm lý do để khóc, con cũng phải tìm ra một lý do để cười.
Đường đời còn dài, mong con có ánh sáng trong tim và tiến về phía trước không sợ hãi. Mong con luôn sống hết mình, đọc nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn và sống mạnh mẽ. Nơi con có thể nhìn thấy khi con quay đầu lại, bố mẹ sẽ luôn mở rộng vòng tay ôm con.
Thùy Linh